“Book Descriptions: Người ta có thể làm rất nhiều thứ với chiếc ghế sắt sơn xanh trong vườn Tuileries. Ngồi lên đó và đọc sách, ngắm nhìn bầu trời, ngắm nhìn người đời, nhìn đàn vịt bơi lội trong đài phun nước, hàng người dài trước xe bán kem hiệu Amorino, trước bảo tàng Musée de l’Orangerie và trung tâm Jeu de Paume, hay bấm máy chụp trộm đôi tình nhân đang thủ thỉ trên một chiếc ghế khác gần đó.
Như lời thoại mà tôi từng ghi chép lại trong bộ phim As I Was Moving Ahead Occasionally I Saw Brief Glimpses of Beauty của Jonas Mekas: “Hết thảy mọi thứ rồi sẽ trôi qua, ngoại trừ khoảnh khắc đặc biệt này. Chỉ một giây nữa thôi, ta đã sống trong một khoảnh khắc khác và một điều khác đang xảy đến và tất cả mọi thứ còn lại đã kịp biến mất. Ký ức, là ký ức. Dẫu vậy, một vài ký ức không bao giờ thực sự bị xoá nhoà, hay thậm chí chẳng có ký ức nào bị tẩy xoá hoàn toàn, chúng vẫn luôn ở đây, và đôi khi chúng xâm chiếm lấy ta, mạnh hơn mọi khung cảnh thực tế đang xoay quanh ta.”
Đó là sự kỳ diệu của những băng ghế ở Tuileries. Chỉ cần bạn đặt người xuống, cả ký ức và hiện thực sẽ hoà quyện. Hiện thực yên bình của khu vườn dẫn dụ bạn quay trở về quá khứ với những thước phim sépia đẹp đẽ nhất. Để khi quay lại với thời điểm trước mắt, ta bỗng cảm nhận một niềm vui sống dường như vượt quá cả sức chứa của tâm hồn, chảy tràn thành một giọt lệ của niềm hân hoan khi đối diện trước từng cử động của sự sống. Có phải bởi bước chân của những người đi tản bộ trong vườn luôn thong dong không mục đích? Có phải bởi gương mặt đóng băng hàng thế kỷ trên những bức tượng của Vidal, Coustou? Hay bởi đây là Paris?
Paris. Hay bất cứ mảnh đất nào gắn liền với tâm hồn bạn.” DRIVE